Một này cuối năm 2012, ở ấp An Bắc, xã Bình Hòa Bắc, Đức Huệ (Long An), nhà nào cũng đang tất bật chuẩn bị đón tết, chẳng ai để ý đến việc ông Huỳnh Văn Khải (SN 1964) đã bỏ đi đâu mất tích. Những gì ông bỏ lại chỉ là túp lều tềnh toàng, xiêu vẹo bên vệ đường...
Nói về người đàn ông miệt vườn chân chất ấy, người dân miền sông nước Cửu Long nơi đây luôn bày tỏ sự trọng bởi một tấm lòng hiệp nghĩa khó ai sánh kịp.
Định đi tu để quên ký ức đau buồn
Người ta gọi ông là Lục Vân Tiên giữa đời thường bởi ông hội tụ đầy đủ những đức tính tốt đẹp nhất của người lao động. Năm lên 3 tuổi, ông Khải mồ côi mẹ. Cha ông phải sống cảnh gà trống, vất vả nuôi hai chị em ông. Vào tuổi trăng tròn, chị gái ông được trai làng bên xin hỏi về làm vợ. Hai cha con mừng cho người chị gái xinh đẹp sớm yên bề gia thất. Nhưng cuộc đời ai biết được chữ ngờ, chị gái của ông sớm ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Trước khi mất, trong những hơi thở cuối cùng, chị nắm chặt đôi bàn tay chai sần của người em trai, gửi gắm thay mình nuôi dậy đứa con mới chào đời.
Lúc ấy, ông Khải mới ngoài 20 tuổi, trong lòng ông cũng có ý trung nhân. Hai người chỉ đợi đến ngày đẹp tháng tốt là sẽ kết duyên trăm năm. Nhưng khi ông Khải ôm đứa cháu về nhà chăm sóc, cô người yêu đã không đủ can đảm để cùng ông đi trên một con đường chia sẻ cuộc sống. Từ đó, ông đã không còn nghĩ đến hạnh phúc của riêng bản thân nữa. Có lẽ, ông tự ti về gia cảnh nghèo hèn, hoặc giả ông muốn giữ lời hứa với người chị đã khuất. Ông muốn giành tất cả tình cảm cảm yêu thương cho Tùng, đứa cháu tội nghiệp sớm mồ côi mẹ.
Ông Huỳnh Văn Lừa, anh họ của ông Khải, kể lại cuộc đời người em bất hạnh trúng số độc đắc.